Em muốn lên đây xin tâm sự chút. Em mới lấy ck được 2 năm có em bé 1 tuổi (12 tháng) .
Nhà em gần như không lúc nào ngơi cãi vã vì chi tiêu. Em muốn có 1 khoản để phòng cho gia đình còn ck thì muốn tiêu thoải mái.
Gia cảnh 2 vk ck cũng khá khác nhau:
Bên gia đình em là kinh doanh bố mẹ em đều còn khỏe mạnh, bố mẹ em thương em cũng thường giúp đỡ 2 vk ck về vấn đề tài chính. Bố mẹ cũng cho em gần 2 tỷ để mua nhà để ở. Từ vốn bố mẹ cho e còn dư ra thêm đc 1 ít nữa khoảng vài trăm e chưa biết dùng nên còn để tiết kiệm. Nên gần như lúc nào em cũng còn dắt lưng một phần nào
Bên gia đình chồng thì bố ck không đi làm cũng mất đc hơn chục năm rồi nhưng khi còn sống ông cũng tàn tật không đi làm. Mẹ ck làm nông bà mới mất 1 năm trước. Gia đình không khá giả, ba mẹ ck mất không để lại gì.
Em đi làm được 17tr/tháng ck đc 13 tr./tháng. Đóng góp mỗi vk ck là 10tr/tháng vào tài khoản chung để cùng chi tiêu cho gia đình. Bảng chi tiêu nhà em như trong ảnh.
Tuy thế hai vk ck liên tục lục đục mâu thuẫn vì thiếu tiền sinh hoạt. Em thì muốn tiết kiệm để sau này con lớn còn nhiều khoản phải chi. Ck em thì cho rằng sau này thì lương cũng tăng lên cũng đủ ăn đủ chi chứ việc gì phải tiết kiệm như vậy (tháng em bỏ ra 7tr để tiết kiệm). Lại còn lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào khoản tiết kiệm riêng của em (tiền em làm ra từ trước khi em lấy ck) rồi bảo là em toàn giữ tiền làm của riêng. Rằng việc gì phải lo nghĩ khi nào có việc cũng có cái dằn lưng rồi còn gì. Em thì bảo rằng tiền đó bố mẹ cho em cũng phải giữ để sau này còn trả bố mẹ bố mẹ già rồi bôn ba bao lâu này rồi tấc đất cắm dùi ko có. Có bao nhiêu cho con mua nhà đây rồi sau này bố mẹ biết ở đâu.
Sau rồi ck em lúc nào cũng mở miệng ra đấy tôi làm đc như thế thôi, thích cô đi kiếm thằng khác giàu hơn đi. Rồi trì triết e rằng em còn yêu nyc (e đã thôi nghĩ đến nyc lâu rồi buông xuôi rồi, nhưng cứ nhắc em về ngta suốt). Đòi rằng em phải quan tâm đến ck nhưng em mua quần áo cho mặc thì không thèm liếc mắt không thèm dùng vứt lung tung luôn thậm chí không thèm xé mác. Rủ đi chơi thì lúc nào cũng cắm mặt vào xem live stream. Có con mà em thậm chí còn có cảm giác không biết ck em có cần con bé không nữa. Chơi với con chút thôi cũng kể công nặng nhẹ bì tị với vk. Xong đi về con mừng cho đón thì không thèm quay lại cười với con bé luôn. Nhiều khi em không biết nó có cần con không nữa.
Tình yêu vốn là phản ứng hóa học mà không tiếp thêm chất thì chẳng mấy chốc chắc nó hết mất. Em nản quá không biết có nên tiếp tục cái gia đình này không nữa.
Mong ad đăng bài để cho em xin ít kinh nghiệm