Mình đã chọn nhầm chồng ư ?

0
4
5/5 - (1 bình chọn)

Mình và chồng quen nhau từ tháng 11/2021, thời điểm đó mình và người yêu cũ đã yêu nhau được hơn 5 năm và đang xảy ra cãi vã. Đến tháng 12/2021 thì mình chia tay người yêu và chính thức đến với chồng mình sau 1 tháng quen nhau.
Sơ qua về mình: Nhà Hà Nội, mn đánh giá là xinh xắn, cao 1m62, cũng khá nhiều anh thích (mình ở ngoại thành, sắp lên Quận). Mình năm nay 25 tuổi, bố mẹ đều còn trẻ (dưới 50), nhà có 3 chị em gái, mình là con cả. Mẹ mình buôn bán ngoài chợ đầu mối, còn bố đi làm xây dựng công trình gần nhà. Nhà mình và cả họ hàng đều ở gần nhau, mọi người trong họ đều gần gũi tình cảm, sồng xuề xoà rất thoải mái, cả họ hay chuyện trò và tổ chức ăn uống vui vẻ, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe rất thân tình.
Sơ qua về người yêu cũ: Năm nay 28 tuổi, gần nhà mình (cách khoảng 15km), anh làm công nhân ở khu công nghiệp, ngoài ra có bán thêm cả điện thoại. Mẹ làm giáo viên mầm non, bố làm nông. Chúng mình yêu nhau khá lâu, từ thời mình còn sinh viên năm nhất đại học, phần vì mình và gia đình cũng muốn mình lấy chồng gần nhà. Đến khi học xong đi làm được 1 năm thì anh người yêu cũ và gia đình giục cưới nhưng mình chưa muốn cưới, 1 phần lý do vì mình chưa dẫn anh về nhà bao giờ vì chưa sẵn sàng, phần vì thấy mẹ anh ấy chỉ hơn mẹ mình vài tuổi nhưng khá khó tính. Và đúng thật, sau khi chia tay mình mới cảm thấy may mắn vì không lấy vào nhà đấy, không thì bây giờ không biết cuộc đời mình sẽ đang như thế nào. Nhưng sau khi chia tay xong, anh người yêu cũ vào facebook của chồng mình bình luận để phá đám mình, bình luận trách mắng đổ lỗi cho mình bỏ anh ấy đi theo người mới, còn rủ cả em ún vào facebook để nói mình không ra gì cả. Nhưng việc chúng mình chia tay là do mình hết yêu, trước đó đã có giận dỗi chứ không phải mình có mới nới cũ, mình đề nghị chia tay để giải thoát và anh ấy không đồng ý thì đó là việc của anh ấy. Còn mẹ anh ấy thì cũng vào facebook chồng mình để châm biếm, nói cả nhà đối xử tốt, yêu thương mình mà mình lại làm như vậy, nhắn tin cho cả mình và bạn bè của mình nói mình sống không biết điều, đào mỏ. Thời gian đó mình thực sự mệt mỏi vì mình bị dính vào cái nhà không ra gì cả. Chồng mình lúc đấy cũng thấy khó chịu và hỏi mình về chuyện này cho rõ ràng nhưng vì lúc đấy đang bực tức, mình quá cảm xúc nên cứ nhắc đến là mình lại khóc oà nên cũng không nói cho anh được nhiều về chuyện này. May mắn là sau đó chồng cũng không hỏi gì thêm nữa và an ủi động viên mình, bảo chỉ cần mình thề là không làm gì sai và có lỗi với anh, và khẳng định mối quan hệ này đã được chấm dứt trước đó, không có gì nhập nhằng để anh yên tâm là anh không làm người thứ 3. Mình khẳng định với anh và may mắn là đúng thật anh không hỏi gì thêm nữa, thời gian trôi rồi mọi chuyện cũng đã qua 1 cách êm đẹp.
Sơ qua về chồng mình: Năm nay 29 tuổi, cao 1m8, ngoại hình khá đẹp trai, khá nhiều người theo đuổi, nhưng nhà ở quê cách Hà Nội khoảng 100km, anh làm Giám đốc điều hành cho 1 công ty và anh cũng có công ty riêng. Chồng mình là con trai út, nhà có 3 chị gái. Bố là bộ đội về hưu còn mẹ thì làm nông, bố mẹ chồng cũng ngoài 60 rồi. Mình và chồng quen nhau trong 1 lần đi ăn trưa ở tầng 6 căng teen toà nhà Sông Đà. Sau 1 tháng quen biết thì mình chính thức nhận lời yêu anh và dẫn anh về nhà chơi ra mắt bố mẹ họ hàng. May mắn là anh rất khéo léo và chững chạc nên cả bố mẹ và họ hàng đều rất thích và quý mến anh. Khi đó mấy đứa em trong họ và bạn bè hàng xóm gen tị với mình lắm vì yêu được 1 người như anh, thời gian đó mình cũng xinh xắn hơn, đầy đặn hơn khiến bố mẹ mình cực kỳ hãnh diện, mình cảm giác như mình đã tìm được đúng người rồi, nhưng không… Sau 3 tháng yêu nhau thì mình bị áp lực vì bố mẹ và gia đình họ hàng cứ giục mình phải cưới.
Mình ngỏ lời hỏi anh thì anh không đồng ý vì trước đó anh cũng chia sẻ với mình về mọi thứ, từ gia đình bố mẹ anh chị em, công việc hiện tại, lộ trình sự nghiệp, khó khăn rủi ro trong công việc của anh mà anh muốn mình hiểu và nếu sau này đi xa hơn sẽ phải chấp nhận, rồi quan điểm sống cho đến mục tiêu mà anh mong muốn, anh bảo nếu mình thấy những điều mà anh nói là phù hợp với mình thì cả 2 mới nên tiến tới yêu đương, mình đồng ý với anh và nghĩ mình sẽ là hậu phương vững chắc cho anh. Nhưng rồi mình cũng không thể làm gì hơn được và suốt mấy tháng sau đó bà mình, bố mẹ và họ hàng liên tục giục giã muốn mình cưới vì sốt ruột khiến mình như rơi vào trầm cảm. Có lần mẹ mình và các bà, các dì hỏi anh bao giờ định cưới mình, động viên cưới về rồi 2 đứa cùng làm và rồi anh trả lời thẳng thắn với mọi người là chưa muốn cưới khiến mình càng thêm áp lực, mình có nói gì đi nữa anh cũng nhất quyết không đồng ý và muốn phải theo kế hoạch. Nhưng rồi cuối cùng thì người tính không bằng trời tính, mình có bầu, anh bảo sẽ chịu trách nhiệm và sẽ về nhà xin phép bố mẹ 2 bên để sớm tổ chức đám cưới.
Tổ chức đám cưới xong thì mình cũng bầu được 1 tháng, lúc đó bầu bì rất mệt mỏi, sức khoẻ của mình lại không tốt nên anh bảo mình ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai cho khoẻ, sinh xong con lớn rồi đi làm lại sau. Dù không muốn ở nhà nhưng vì sức khoẻ không cho phép nên mình đành chấp nhận. Khi đó anh dùng mối quan hệ của mình để tác động công ty mình đang làm xin cho mình nghỉ dài hạn mà vẫn tiếp tục được đóng bảo hiểm như bình thường khiến mình cũng thấy thoải mái phần nào, hôm nào buồn thì mình đến công ty ngồi trò chuyện cùng mọi người hoặc tạt qua công ty thăm anh. Câu chuyện bắt đầu từ đây, sau hơn 2 tháng chung sống với nhau thì vợ chồng mình bắt đầu xảy ra bất đồng quan điểm ở thói quen nề nếp và quan điểm sống. Mình thì bầu bì mệt mỏi không nói nên lời, anh không về sớm phụ được mình việc nhà mà chỉ có quan tâm hỏi han và đưa đón đi cùng mình mỗi lần đi khám, đi đâu cũng đòi đưa mình đi không cho đi xe máy, nấu nướng bổi bổ cho mình nhưng mình cảm thấy cái cách anh quan tâm nó không đúng cách, làm mình rất khó chịu. Còn anh cũng mệt do thời điểm suy thoái kinh tế, chúng mình cãi vã vì cả 2 không hiểu nhau, anh muốn mình tâm sự, muốn mình có gì nói ra nhưng mình không tài nào nói được mà muốn anh phải hiểu mình chứ, anh bảo mình bướng bỉnh, tư duy tiêu cực, nhiều thói quen xấu mà anh khuyên nói mãi không chịu nghe. Ngược lại mình thì thấy anh khó tính, mặt hay cau có, anh không hiểu mình đang mệt và cái gì anh cũng bảo mình ko nên làm như vậy, muốn mình làm theo anh, anh luôn cho là anh nói câu nào mình cãi câu đấy, khóc lóc và không chịu tâm sự, đối diện để giải quyết. Đỉnh điểm có hôm 2 vợ chồng gay gắt đến mức anh tâm sự riêng với mẹ đẻ mình, bảo là mình ương bướng, không hiểu chuyện, không chịu nhận thức tiếp thu cái tốt để thay đổi, nếu cứ tiếp tục thế này thì cả 2 đứa sẽ không thể đi tiếp, khi đó mẹ đẻ rất thương mình.
Trong suốt thời gian cho đến khi trước lúc sinh, mỗi lần về quê chồng thì các anh chị chồng đều không thích mình, bảo mình không gần gũi nói chuyện với mọi người nhưng thực ra là do mình mãi không thể quen được mọi người nên mình không có nhiều chuyện để nói. Ở gia đình chồng lại khác cả thói quen nề nếp nữa. Mọi người đợi nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong lại ngồi phòng khách xem Tivi nói chuyện tiếp rồi mới đi ngủ, mọi người quan tâm nhau 1 cách quá đáng làm mình không cảm thấy thoải mái. Không như nhà mình ai ăn lúc nào thì tuỳ, mình đi làm về thì bố mẹ và các em ăn xong đi chơi cả rồi, ai làm gì tuỳ thích, kể cả cuối tuần ai ăn xong thì về phòng người ấy, không ai cần quan tâm đến ai cả. Mình xem điều này là thoải mái nhưng chồng mình lại cho rằng nề nếp sống như vậy rất không ổn, anh ấy cảm thấy như vậy không phải là 1 gia đình và muốn mình phải thay đổi để tạo nề nếp tốt cho con cái về sau. Kể cả trước khi cưới, lần nào xuống nhà anh ấy cũng nói nhà mình sao bề bộn vậy, sau này không được như thế, mình thực sự khó chịu.
Rồi cho đến khi mình dự sinh là sát tết, anh lại không muốn sinh ở Hà Nội với lý do ngày đẻ gần tết mà anh bận bịu đi suốt để mình ở nhà 1 mình ko yên tâm, muốn mình về nội cho ông bà chăm để trực đẻ, rồi lý do tết về nhà nội tiện thể chơi với ông bà, về quê có bố của bạn anh ấy làm Giám đốc bệnh viện chuyên khoa và ở Hà Nội thì không có ai chăm (do bố mẹ đẻ mình đều bận). Ban đầu mình không đồng ý, muốn ở Hà Nội cho gần ngoại và cơ sở vật chất tốt và 2 vợ chồng có thể lo được, nhưng tình hình chung cũng không ổn và anh ấy thuyết phục mãi nên mình đồng ý (từ lúc yêu, anh mua nhà cũng không nói cho mình biết, mẹ đẻ mình và bà cũng tiếc, bảo sao không mua nhà gần dưới ngoại để tiện việc đi lại, nếu mua ở gần đây có phải tiện rồi không). Và mọi chuyện bắt đầu từ đây. 6h tối hôm đó mình có hiện tượng trở dạ, bố mẹ chồng cùng 4 anh chị gái bắt taxi cho mình nhập viện, không hề có chồng, lúc mình trở dạ là 10h sáng, cũng là lúc mình cần anh nhất nhưng anh lại lấy lý do không thể về kịp do phải ở lại ký hợp đồng nghiệm thu và duyệt giải ngân chi lương cho nhân viên. Mình buồn tủi ngậm ngùi đến khi đẻ xong thì 1h chiều anh mới có mặt ở viện. Cái viện này làm mình phát sợ vì đông quá không còn phòng riêng, cơ sở vật chất cũng chỉ ở mức trung bình, được mỗi cái bác sỹ chuyên môn tốt, là người quen nên cả ca trực rất quan tam săn sóc, mình phát sợ vì WC và cơ sở vật chất, cứ nghỉ mình phải đẻ trong cái bệnh viện tồi tệ như thế này nếu có vấn đề gì thì khổ, may thay cuối cùng con trai mình cũng sinh ra vẹn toàn. Mình giận dỗi không nói chuyện với anh thì anh lại bảo mình cáu gắt, anh xin lỗi nhưng không hiểu cho anh. Rồi mẹ để mình biết tin con gái đẻ lại lặn lội đi từ Hà Nội về trong buổi chiều ngày hôm ấy, mẹ mình về được 1 ngày rồi lại đi do công việc bề bộn không thể bỏ được, rồi các em các dì mình lại gọi video call nói thương mình lấy chồng xa. Lúc ấy mình mới biết giá trị của việc lấy chồng gần. Rồi bà mẹ chồng mình lại thích chăm cháu theo cách của bà, bắt mình ăn uống đầy đủ để có sữa cho con bú trong khi mình mệt không muốn ăn mà cứ bị ép, mình cảm thấy rất bực bội. Không hiểu sao mấy bạn giường bên lại cứ khen mẹ chồng mình và chồng mình tốt, khen lấy khen để bảo mình may mắn, còn mình chả thấy có gì đáng khen cả mà còn bực mình.
Rồi cũng đến ngày xuất viện, bắt đầu chuỗi ngày mệt mỏi nhất cuộc đời mình. Đẻ xong được 1 tuần, chồng mình lại đi Hà Nội xử lý công việc để về nghỉ tết sớm, bà mẹ chồng bắt đầu muốn ngủ cùng mình với ý định để chăm mình và chăm cháu cho mình ngủ. Nhưng tính mình trước giờ không thích ngủ cùng ai cả, nhất là với người lạ, cháu mình tự chăm được không cần bà. Và thế là cứ đêm nghe tiếng con khóc bà lại chạy sang gõ cửa hỏi han bảo để bà bế cháu cho mình ngủ, mình cứ ra vào mở cửa đi mở lại phát bực cả người, đã bảo bà là ngủ đi không phải chạy sang nữa rồi. Đỉnh điểm là cả đêm con quấy như vậy không được ngủ tẹo nào, vừa sáng chợp mắt được chút bà mẹ chồng lại gõ cửa bảo dậy ăn sáng cho khoẻ, lấy sữa cho con bú mà trong khi đó mới 8-9h sáng suốt 1 tuần trời khiến mình phát bực cãi lại bà. Đã bảo bà bao lần là đừng gọi con dậy rồi, cả đêm trông con mệt không ngủ được bà có hiểu cho mình là mình rất mệt không, thích dậy lúc nào thì dậy, thích ăn lúc nào kệ con bà cứ để đấy, mình tự nấu cũng được, sữa mình không có nhiều thì cho con uống sữa ngoài chả sao cả, bao nhiêu nhà cho uống sữa ngoài có sao đâu mà cứ phải nhắng cả lên. Và thế là bà mẹ chồng quay ngoắt đi ra vẻ như dỗi mình. Việc đó lặp đi lặp lại suốt 1 tuần khiến mình không thể chịu nổi nữa. Bữa tối hôm trước bà nấu đồ ăn mang lên cho mình, bảo mình ăn đi nhưng nuốt có trôi đâu, mệt quá rồi, dặn bà sáng mai đừng gọi con dậy. Thế mà y như rằng 9h sáng bà lại gọi và mang đồ ăn vào phòng, mình cáu lắm vì vừa ngủ được chút, bảo bà ra đi lát con ăn. Vậy mà 10h bà đi đâu về lại tiếp tục gọi, lúc này mình cáu lắm rồi và có nói vài lời, thế là bà bảo mình ương bướng, hỗn láo không chấp nhận được, hôm đó đúng vào hôm mồng 12 tết chồng mình cùng mấy ng bạn lại đi ra công ty khai xuân Thế là mình oà khóc và gọi chồng về vì không thể chịu nổi bà mẹ chồng này nữa.
chồng quá đáng này nữa, mặc dù chồng mình bảo mình nhịn đi, lựa mà ứng xử để anh khai xuân ngày đầu năm nhưng thực sự mình không thể chịu nổi được nữa, không hiểu sao bố mẹ chồng lại đối xử với mình như vậy, mình gọi chồng về, gọi cho mẹ đẻ kêu không muốn sống nữa vì không chịu nổi cái nhà chồng quái thai như thế này. Và rồi thì mẹ mình cũng về ngay vào buổi sáng, còn chồng mình về ngay vào buổi chiều với vẻ mặt rất nghiêm trọng mà không đoái hoài gì đến mình khiến mình lại càng thêm bực. Vậy là cuối cùng mình cãi nhau với chồng, còn chồng thì gọi mẹ đẻ mình ra nói gì đó rất lâu. Tối đó chồng mình ngồi ngoài hiên hút thuốc và khóc nhiều lắm, cả đêm anh ko ngủ và mở nhạc trên xe để nghe đi nghe lại 1 bài hát, trong khi mình đang như vậy thì anh chẳng thèm quan tâm. Mấy ngày tới chồng nói gì với mẹ đẻ mình nhiều lắm, chắc chắn là nói về mình, bố mẹ chồng và chị chồng cũng nói, nhưng mẹ cũng thương mình nên không nói gì với mình cả. Mẹ cũng gọi điện về nhà họ hàng tâm sự và nhờ tư vấn, đứa em mình cũng vào xem nhà chồng đối xử với mình thế nào và nó bảo không hợp văn hoá, nhà chồng mình quái thai chứ không riêng gì mình nói nhé. Và rồi mọi người trong họ an ủi động viên mình bảo nếu không ở được thì về, mang cháu về họ nhà mình nuôi, nếu sống như vậy không sống nổi vì không được thoải mái. Sau đó mình và mẹ mình liên tục đòi chồng mình là phải cho ra ngoại ở, không ở nhà nội nữa, sau đó chồng mình cũng đồng ý mặc dù có vẻ anh không thích. Trước khi đi cả nhà họp gia đình, bố mẹ chồng mình lại tiếp tục nói xấu mình với mẹ đẻ (mẹ mình bảo mình là mẹ không để ý đâu, nghe cho xong chuyện thôi, cứ về được đã, mẹ mình và cả họ hàng không tin là mình làm gì đến mức hỗn láo cả). Và rồi lão chồng mình lại cái văn cũ, nói mình nào là quên mất lời hứa trước khi yêu và cưới, trời ơi đất hỡi gì đó nhưng mình cũng nghe mẹ là nghe cho qua chuyện rồi mặc kệ. Cuối cùng cũng được về ngoại, mọi người thương mình lắm, bảo mình hiền lành mà đâm ra vất vả. Còn chồng mình thì từ khi mình về ngoại, anh gần như không quan tâm hai mẹ con, chỉ chuyển tiền cho mình và mua bỉm sữa qua nhà ngoại cho con, chơi với con rồi lại về. Mình tình cảm nhưng anh lạnh tanh khiến mình lại cảm thấy bực.
Con được 1 tháng, mình gọi bạn đến chơi nói chuyện nô đùa anh cũng không đồng ý, rồi nói mình và mẹ đẻ bảo không chăm sóc kiêng cữ gì cho con. Đến đây thì mẹ mình và các bà, các dì quá bực vì ở đây trước giờ đều vậy, chả kiêng gì, mọi người đến chơi ồn tí cũng có sao mà phải căng. Thế là chồng mình nói 1 hồi xong cáu gắt rồi bỏ về, suốt bao đêm chồng không gọi 1 cuộc, không nhắn 1 tin hỏi han khiến mình tủi thân khủng khiếp. Vì căng thẳng và không ăn uống gì được nên mình bị mất sữa, con mình phải dùng 100% sữa ngoài từ lúc mới sinh. Chồng mình lúc đó còn đòi ly dị khiến mình không thể hiểu nổi anh là cái thể loại con người gì nữa, bên ngoài thì tri thức, tốt đẹp mà bên trong lại đối xử với nhà ngoại và vợ con như vậy, mình và mọi người họ hàng buồn lắm vì nhìn nhầm người. Cuối cùng sau 2 tuần về ngoại, vì nhà bên cạnh làm nhà bụi bặm ồn ào nên chồng cuối cùng cũng phải xuống đón mẹ con mình về nhà.
Rồi có 1 hôm do mình đi tắm quên chưa khoá màn hình điện thoại, chồng mình lấy điện thoại mình đọc tin nhắn và thấy bạn bè rồi đứa em và họ hàng mình nói xấu nhà chồng mình quái thai và chồng mình không ra gì, bảo chồng mình mất dậy, chồng mình mới cấm mình không được tiếp xúc với họ hàng và những người như vậy vì mình và con sẽ bị ảnh hưởng cái tư duy đó. Hôm đó mẹ mình cũng ở đó và không đồng ý, bảo mình không được xa họ hàng, nếu chồng mình bắt vậy thì về mẹ nuôi, anh em họ hàng dù có sai có xấu cũng không thể bỏ được. Tiếp đó chồng mình cố gắng giải thích lý do tại sao nhưng mẹ mình bảo không cần giải thích và mẹ không thèm nghe, mình cũng khóc oà vì có 1 người chồng tồi như vậy, bắt cả mình bỏ họ hàng chỉ vì đứa em và cả họ mình nói xấu anh. Cuối cùng mình cắn răng chấp nhận vẫn về nhà và sống chung với chồng, dần dần câu chuyện cũng nguôi ngoai. Nhưng cứ mỗi khi nhắc đến về quê nội là mình thực sự không muốn về, dù bất kỳ lý do gì mình đều không muốn về.
Và mỗi lần như vậy, 2 vợ chồng mình lại tiếp tục cãi vã nhau, chồng mình mở mồm ra là bảo 2 bên nội ngoại như nhau nhưng thực tế mình thấy chồng không chịu hiểu mình và chỉ muốn đổ lỗi cho mình và nhà ngoại. Cứ cãi vã là anh lại bảo mình thay đổi hoàn toàn rồi, không phải là mình của lúc yêu, mình bảo mình quên hết rồi không nhớ mình đã hứa gì cả, vì trước khác bây giờ khác, anh cứ vịn vào lý do đấy để làm gì? Rồi chồng mình lại bỏ đi, thở dài và không nói được gì thêm cả.
Đầu năm nay kinh tế khó khăn, có lúc chồng mình muốn mình về quê nội vài tháng chơi với ông bà để chồng mình yên tâm, phần cũng để chồng mình giảm bớt gánh nặng để vượt qua giai đoạn này, chồng bảo năm nay nó đã nằm trong kế hoạch của anh từ trước và có nói với mình trước lúc yêu và mình chấp nhận. Anh bảo từ hôm khai xuân mà gia đình gặp trục trặc đến giờ việc làm ăn suốt mấy tháng nay đều không suôn sé. Nhưng bây giờ mình thì lại nghĩ khác, mình muốn ở lại gần chồng, cơm nước san sẻ cùng chồng, không chấp nhận về quê dù khó khăn đến mấy. Bố mẹ mình và họ hàng các bà, dì cũng khuyên mình đừng về quê. Mình không thích sống ở quê, cuối cùng chồng mình cũng phải đồng ý. Suốt mấy tháng vừa qua mình biết được rằng công ty anh đang khó khăn, số tiền khách hàng nợ anh chưa thu được gấp cả mấy lần tiền anh nợ ngân hàng. Anh cũng cho mình biết tình hình tài chính hàng tháng anh phải lo cả tiền sinh hoạt ở nhà, tiền trả góp nhà, tiền điện nước, tiền bỉm sữa tiêm cho con, tiền công ty hơn 600 triệu. Mình biết vậy cũng thương chồng nhưng giờ đang ở nhà cũng không làm gì giúp được anh cả, và dù gì thì khó khăn nhưng hiện tại anh vẫn đang lo được cho cả nhà.
Rồi dạo gần đây chồng mình cứ bảo về nhà nhìn thấy vợ là chán vì mặt mày cau có, chồng chỉ chơi với con, chồng bảo mình không hiểu, không hỏi han động viên chồng, không biết cách ứng xử nội ngoại, bảo mình thay đổi hoàn toàn và quên hết lời hứa lúc yêu rồi. Chồng cũng muốn mình đi làm sớm để mở mang đầu óc, nhưng mình thì thương con chưa muốn đi làm, mình bảo bao giờ con đủ 2 tuổi thì em đi, bà nội trông em không yên tâm, mình nhất quyết không gửi ngoại vì không muốn mẹ mình phải khổ. Chồng mình bảo muốn mình đi làm không phải vì tiền nhưng lại lấy xã hội hiện tại là nhiều nhà thất nghiệp 2 vợ chồng đi làm không đủ ăn, lấy mấy đứa bạn mình ra so sánh bảo có đứa mới đẻ 4 tháng đã phải đi làm, đứa thì vợ về nhà nội chơi lúc ở cữ, bảo mình nhìn vào đó xem cảm thấy thế nào, rồi vân vân mây mây, ý chồng mình bảo là mình hiện tại đang rất sướng khiến mình rất bực. Ai đời chồng lại đi so sánh vợ với người khác bao giờ. Rồi có hôm chồng lại so sánh với vợ mấy đứa bạn còn khổ hơn cả mình, bầu bì vẫn đi làm, ro so với cả những người chị nhiều tuổi bảo các chị tháo vát, biết chăm lo cho gia đình. Dịp hè này chồng con muốn mình đưa con về nội chơi 2 tháng, cho con quen với bà nội và cho ông bà đỡ buồn, chồng bảo việc đó mà mình cũng không biết đường tự giác, tranh thủ trước lúc đi làm vì ở nhà ông bà chỉ mong 2 vợ chồng cho cháu về chơi, nhưng mình cũng không đồng ý. Mình không thích về nội và cùng lắm cũng chỉ về 1 tuần rồi bế con đi chứ không bao giờ ở lâu, cũng không bao giờ chấp nhận để con ở nhà với ông bà nội dù là 1 tháng.
Từ hôm đó đến giờ, chồng mình tỏ vẻ buồn và lạnh nhạt với mình, đi sớm về muộn, bảo mình và nhà ngoại không hiểu chuyện. Mình cũng mặc kệ, chồng mình tự biết đường mà lựa chọn cái gì quan trọng hơn. Chồng hỏi thì mình hỏi lại, mình cho con đi chơi cũng kệ không bảo chồng. Bố mẹ mình và các em, các dì, cả họ hàng nhà mình cũng dỗi chồng mình ra mặt, mình cũng mặc kệ vì dù gì chồng mình cũng không được phép nói như vậy với mẹ mình, mọi người ở nhà mình bảo chồng như vậy là không tốt, không tôn trọng nhà vợ. Câu chuyện của mình là vậy đấy, mọi người có thấy là mình đã chọn sai chồng và nhà chồng rồi không? Thực sự mình quá mệt mỏi rồi các bạn ạ, nhờ mn tư vấn cho mình là giờ nên làm ntn với ạ?

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận