– Gặp nhau tý không?
– Rùng mình phát mất 5 triệu đấy nhé!
– Cho em hẳn 10 triệu.
– Haha, thế sang đón em đi, mình đi ăn luôn, em hơi đói.
– Oke người đẹp.
Anh là kẻ khôi hài, tôi là đứa thích trêu.
Tôi cũng chẳng biết dùng danh từ mỹ miều nào cho mối quan hệ của tôi và gã cả, không hẳn là người yêu, cũng không hẳn chỉ là bạn tình. Hai con người cô đơn vô tình va phải nhau giữa dòng đời xô đẩy. Tôi xô, anh đẩy. Cứ thế mà hoà vào nhau, tình tứ.
– Sao nay em trầm tư quá vậy?
– Em vừa thất nghiệp, đang chán đời đây, may mà anh gọi.
– Từ từ tìm việc lại, em giỏi mà.
Nói rồi anh hôn tôi, như một cách xoa dịu tâm hồn, hơi thở của anh lan rộng khắp khoang miệng của tôi. Cơ thể cả hai như ngọn lửa bập bùng, cháy bỏng. Hoà vào nhau. Những lo toan bộn bề cuộc sống như tan biến vào giây phút đó.
– Sao lại chuyển tiền cho em thế?
– Rùng mình hai cái đó, haha. Nói chứ giữ tiêu đi, khi nào có việc muốn trả lại anh thì trả. Không được từ chối đâu.
– Anh ở bên cạnh em lúc buồn chán là đã đủ lắm rồi, làm thế em ngại chẳng dám gặp anh nữa quá.
– Điên quá, em chứ có phải ai xa lạ đâu.
Nói rồi, vẫn nhận số tiền đó để anh vui lòng. Và từ đó anh trở thành khách hàng đầu tiên của ẽm.
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất